Thất sủng tặc vương phi

Chương 6: Một đồng tiền





Sớm tinh mơ, Tần Mộ Phong vẫn đang chìm trong giấc ngủ say trong sự ôn như của Thải Y, không nỡ rời giường.

- Vương gia, có người cầu kiến. –Thanh âm hùng hồn của Phi Dương phá tan sự yên tĩnh của buổi sớm. Phi Dương chưa bao giờ thích bốn nữ nhân của Vương gia, cho nên có được cơ hội phá hỏng gã cầu còn không được.

- Ai thế… -Thải Y mơ màng tỉnh lại, lí nhí oán trách. Mới sớm tinh mơ, còn để cho người ta ngủ hay không đây.

- Vương gia, có người cầu kiến. –Phi Dương sợ người trong phòng không nghe thấy liền nhắc lại lần nữa.

- Vương gia, kệ gã, để Thải Y hầu hạ ngài. –Hai cánh tay ngọc của Thải Y quàng lên cổ y mà chòng ghẹo.

Tần Mộ Phong đẩy Thải Y ra, bận y phục xuống giường.

- Vương gia, có người cầu kiến. –Phi Dương chủ tâm khiến họ ngủ không yên nên cố ý lớn giọng nói to.

Tần Mộ Phong vừa mặc y phục vừa bực mình nói:
- Bảo người đo chờ đi. –Mới sáng sớm, có thể là ai nhỉ?

Khi Tần Mộ Phong rửa mặt xong xuôi rồi tới đại sảnh thì đã là sau nửa canh giờ. Vừa vào cửa, y đã nhìn thấy một cô gái áo xanh nhã nhặn ngồi trên ghế, Phi Dương đang tiếp ở bên.

Y bước mau vào, lên ghế chủ vị, liếc xéo cô gái áo xanh:
- Phi Dương, muốn gặp bổn vương chính là nàng ư? –Cô gái áo xanh nọ ăn mặc quý phái, lại giống trang phục nha hoàn, chẳng nhẽ là cung nữ?

Phi Dương còn chưa đáp lời, cô gái áo xanh đã đứng dậy, khẽ gật đầu:
- Tiểu nữ Thanh Loan tham kiến Vương gia. –Nàng chưa hề thi lễ với y.

- Cô là ai? –Cô gái này thật quá to gan, gặp y chẳng những không quỳ, mà ngay cả thi lễ đều bỏ.

- Nô tỳ Thanh Loan, phụng lệnh tiểu thư nhà tôi tặng một món đồ cho Vương gia.

- Vật gì? –Chẳng nhẽ là nữ nhân y ngày trước từng chơi qua tìm đến cửa?

Thanh Loan mỉm cười, xòe lòng bàn tay, một đồng tiền lộ ra:
- Một đồng tiền.

- Một đồng tiền? –Tần Mộ Phong cầm lấy đồng tiền, lòng đầy nghi hoặc.

- Đúng vậy, thưa Vương gia. Tiểu thư nhà tôi nói cảm ơn Vương gia đã giải trừ nỗi tịch mịch cho nàng, đồng tiền này là thù lao cho ngài. –Thanh Loan dịu dàng lễ phép, lời trong miệng lại đầy ý châm chọc.

Tần Mộ Phong chẳng giận còn cười:
- Tiểu thư nhà cô là ai? –Thật thú vị, không biết vị hồng nhan tri kỷ nào vì muốn y chú ý mà lại có suy nghĩ khác người thế này.

- Tiểu thư nhà tôi là một người như thiên tiên, phương danh không thể tiết lộ.

Tần Mộ Phong ngắm nghía đồng tiền, lạnh nhạt nói:
- Trong lòng tiểu thư nhà cô, bổn vương chỉ đáng giá một đồng thôi sao?

- Bẩm Vương gia, tiểu thư nhà tôi nói, Vương gia ngài không đáng một đồng tiền, nàng luôn rất hào phóng, cho nên chẳng ngại cho ngài chiếm tiện nghi. –Thanh Loan vẫn giữ nguyên nụ cười, hoàn toàn không cảm thấy rằng lời mình nói quá phận biết nhường nào.

Phi Dương mừng thầm trong lòng, Vương gia phong lưu thành tính, lần này đá phải sắt rắn rồi chứ? Ông trời cuối cùng cũng có mắt, đã cho xuất hiện một cô gái có thể đối kháng với Vương gia.

- Tiểu thư nhà cô… -Tần Mộ Phong cất đồng tiền vào trong người:
- …đẹp không?

- Đẹp như thiên tiên, tài trí hơn người. –Thanh Loan nhếch mép:
- Là vương gia ngài trèo cao rồi. –Một cô gái như vậy theo đuổi y, đích xác là vinh hạnh của y.

Một nha hoàn cũng thú vị đến thế, vậy chính chủ sẽ là người thế nào? Y đối với cô gái nọ càng lúc càng có hứng thú:
- Nếu bổn vương đã không xứng với nàng thì vì sao tiểu thư nhà cô lại chịu một đêm ân ái với bổn vương chứ? –Những cô gái đã từng làm vợ hờ của y đếm không xuể, chủ nhân của Thanh Loan rốt cuộc là ai?

- Từ ngàn xưa dân không đấu với quan, càng huống chi Vương gia ngài tay nắm trọng binh, là bào đệ của đương kim hoàng thượng, tiểu thư nhà tôi không còn lựa chọn nào khác. –Bất kể ai đều nhìn thấy được, trong mắt Thanh Loan tràn vẻ châm chọc, ngay cả ngôn từ cũng luẩn khuất vẻ bất mãn.

- Nói như vậy là bổn vương ép tiểu thư nhà cô? –Tần Mộ Phong nhíu mày, nữ nhân theo y luôn luôn là cam tâm tình nguyện, nào có ai bị ép chứ?

Dẫu rằng y không nhớ nổi mình có bao nhiêu nữ nhân, nhưng trong trí nhớ của y, y chưa từng hiếp ép một nữ nhân nào.

- Chuyện chăn gối nô tỳ không có quyền xen vào, nô tỳ chỉ thuật lại ý của tiểu thư mà thôi. –Thanh âm của Thanh Loan bỗng chuyển lạnh:
- Vương gia, làm hay chưa làm ngài tự mình biết rõ. –Tốc độ trở mặt của Thanh Loan có thể nói là nhanh nhất thế gian.

Đối đãi với nữ nhân, y luôn rất có kiên nhẫn, đặc biệt là nữ nhân thú vị, Tần Mộ Phong tựa lên ghế thái sư, khóe miệng ngầm chứa ý cười:
- Tiểu thư nhà cô khi nào thì rảnh?

- Tiểu thư nhà tôi nói, nàng không có hứng thú gặp loài heo giống. –Thanh Loan lại bổ sung một câu:
- Vương gia, nô tỳ hoàn toàn là thuật lại ý tứ của tiểu thư. Tiểu thư nhà tôi đã nói qua cho tôi, nếu Vương gia nói muốn gặp nàng, nhất định phải trả lời như vậy. –Thanh Loan cúi đầu, gắng sức khống chế cảm xúc, chỉ sợ nhịn không nổi bật cười.

Phi Dương luôn lạnh nhạt cũng cúi đầu cười trộm, cô gái đó thật quá thú vị, Vương gia lần này gặp phải khắc tinh rồi.

Trong đầu Tần Mộ Phong hiện lên một thanh âm thanh thúy:
- Là ả? –Là Phi Yến sao? Chửi y là heo giống chỉ có Phi Yến.

- Vương gia nghĩ ra rồi? –Thanh Loan vẫn cười rất ung dung, Vương gia vĩnh viễn sẽ không đoán ra tiểu thư nhà nàng là ai.

- Phi Yến? Tiểu thư nhà cô là Phi Yến? –Tần Mộ Phong không xác định. Phi Yến võ công xuất thần nhập hóa, y sao có thể cưỡng ép nàng?

Thanh Loan cười nhạt:
- Nô tỳ không tiện nói nhiều, thù lao cho Vươn gia đã đưa tới, nô tỳ xin phép cáo từ.

Nàng khom người vái chào Tần Mộ Phong, xoay người đi ra.

Ra khỏi cửa, Thanh Loan ngoái đầu cười:
- Vương gia, tiểu thư nhà tôi nói trăm nghe không bằng một thấy, công phu của ngài quả thật quá kém. Không dám tâng bốc, cho ngài một đồng tiền nàng là đã rất thiệt thòi rồi, cho nên mong Vương gia ngài hãy luyện tập thêm công phu trên giường lần sau hầu hạ nàng cho thật tốt. Bốn thị thiếp trong Vương phủ trông khá vô dụng, đề nghị Vương gia ngài nên đuổi họ ra khỏi cửa.

Tần Mộ Phong nhìn đồng tiền, nhếch môi. Bất kể ả là ai, bất kể mục đích của ả là gì, thì ả đã thành công dẫn sự chú ý của y.

Phi Yến, thật là cô ư?


ngantruyen.com